Về lại trang đầu
Mùa Về Trên
Núi Tuyết
Bích Xuân Một
buổi sáng, khách ngồi trong phòng
nhìn ra, bốn phía phủ đầy tuyết. Dưới
chân núi, những đám mây
trùm trên ngọn cây xanh non tươi thắm
Từng cụm
mây nghiêng nghiêng lơ lửng dưới thung
lũng như một bức tranh thủy mạc.
Tia nắng vàng rực trên ngọn núi tuyết,
cho khách một cảm giác khỏe
mạnh, yêu đời ...
Từ dưới mặt đất khách lên núi với cao độ 1700m (bằng xe hơi cá nhân). Xe leo lên dốc cao, bắt đầu nghe hai tai lùng bùng, khoảng 10 phút sau thì trở lại bình thường. Khách hít thở không khí trong lành tuyệt vời trên núi tuyết. Lên đây, nhìn xuống bốn phía, các ngọn núi phủ băng tuyết và những người trượt tuyết lượn qua, lượn lại như cánh bướm với tốc độ lao nhanh xuống dưới chân núi thật tài tình và đẹp mắt ... Đứng trên cao đỉnh núi Alpes, khách chầm chậm trong thinh lặng, ngắm đất trời vô tận. Một khi làm chủ được nội tâm thì dũng khí càng dồi dào cho sự bình yên trong tâm hồn. Ở đây, không có những dòng nhạc kích động đưa người bay bổng trong không gian mà là một chuyến đi phiêu lưu theo lộ trình của thiên nhiên. Ở vùng núi, một nơi mà hằng năm những người thích môn thể thao ưa tìm đến. Nơi đây, có những những hòn non bộ, cây cối, suối nước sắp đặt sẵn theo hệ thống để tạo cảm giác cho những người tham gia. Ngọn núi này, có lịch sử, có cổ tích như chuyện huyền thoại, không ngờ khách cũng được hiện diện nơi đây, để có dịp ngắm nhìn bốn phía núi tuyết hùng vĩ bao la. Lên đến đây, ai có tâm trạng buồn được giải thoát. Giữa núi trời thiên nhiên, cùng với nắng gió thơm hơi, làm cho tâm trí khách chìm đắm biết bao là tưởng tượng ... Ngày
đầu, khách lên núi, trượt tuyết hăng
lắm. Tối về, khách ngủ một giấc
như "chết" qua đến ngày mai, cảm giác hăng
hái ồ ạt vẫn còn. Ngày thứ
hai, toàn thân ê ẩm, đau nhức phải ngủ
để lấy lại sức. Qua ngày thứ ba,
cơ thể đã bắt đầu quen thì không
còn mệt nữa . Người ta lên núi để thay
đổi không khí, và tìm cảm
giác mạnh về môn thể thao này. Nơi
trượt
tuyết, bắt đầu lúc 9 giờ 30, đến 5 giờ chiều
là ngưng mọi hoạt động.
Trượt tuyết, đôi chân phải biết «
lái » trên hai miếng ván để
kiểm soát
và kiềm chế hướng đi. Trên sân trượt,
có bốn màu sắc, trình độ trượt
khác nhau .
(Bích
Xuân)
Vùng xanh lá cây : băng tuyết rất dễ. Xanh da trời : không dễ. Đỏ : rất khó (có những con dốc sâu). Đen : rất nguy hiểm (từ trên đỉnh cao xuống một đường thẳng nhưng gồ ghề). Ngoài ra, những cây cờ chỉ định ở cuối lộ trình, liên quan đến tuyết và thời tiết. Cờ hình vuông, vàng và đen xen kẽ, có nguy cơ tuyết lở trong phạm vi đó. Cờ đen : nguy cơ tuyết lở khắp nơi. Từ trên cao, qua nhiều con dốc, Khi bị té, không thể đứng dậy, vì đôi giày nặng gần 4 ký trên hai miếng ván. Phải mở khoá, rút chiếc giầy mới đứng lên được. Môn thể thao này dù người giỏi hay dở sơ ý cũng bị té. Khi té hai vai rơi xuống tuyết với một tốc độ mạnh dễ làm trặt xương cổ, gẫy cương chân. Trên băng tuyết cũng dễ bị mây mờ rơi xuống rất nhanh, đứng gần một thước cũng không thể nhìn thấy, lúc đó phải đứng yên một chỗ, chờ xe kiểm soát chạy chung quanh thổi còi báo động, để biết người trượt tuyết ở vị trí nào. Trẻ
con trượt ở dưới
chân núi tuyết, bắt
đầu từ bốn tuổi, hầu hết đều biết chơi loại thể thao trượt tuyết
này.
Chúng biết trượt nhanh hơn người lớn, vì
nó
không biết hậu quả của
những lần té. Rồi kế đến tuổi 15,18 cũng hăng hái
ghê gớm, muốn đạt mục
tiêu nhanh chóng nên không
biết sợ,
không biết dè dặt là gì,
nên trượt
giỏi hơn là người có tuổi. Tất cả các
ngọn
núi băng tuyết, người ta chỉ
làm việc cho bốn tháng mùa
đông trong một
năm, từ tháng mười hai đến
tháng tư. Lên núi tuyết một tuần
là đủ,
càng lên cao càng thiếu
oxygène. Lên ngọn núi cao với điều
kiện : đi dạo,
uống trà ngắm cảnh
thư giản là tốt nhất .
Môn trượt tuyết đã có từ 4000 năm ( trước Thiên Chúa giáng sinh). Những người sống ở Bắc cực đã hiểu việc di chuyển trên tuyết thật dễ dàng, chỉ cần mang dưới chân những tấm gỗ dài. Ở Pháp, trong thế kỷ vừa qua, nhờ lực lượng đặc biệt (thuộc quân đội) phát triển cách đi này giống như những người Bắc cực hồi xa xưa, dùng một phương tiện để di chuyển. Cho tới năm 1924, với những tổ chức tranh giải thể thao quốc tế mùa đông ở vùng Chamonix (Jeux Olympiques d'hiver Chamonix) môn trượt tuyết lúc này mới được coi như một trò chơi giải trí. Đến năm 1936, môn trượt tuyết chính thức là môn thể thao, trong những cuộc tranh giải thể thao quốc tế. Trò chơi này, được trích ra và biến cải từ những trại huấn luyện chuyên nghiệp của lính dù, được tổ chức với sự an toàn. Bất ngờ trong cảm giác mạnh, làm cho thần kinh dân chơi môn thể thao này đôi khi phải trải qua những thử thách ghê gớm. Môn thể thao này được giới trẻ ưa thích (từ 14 đến 20 tuổi) kể cả một số người lớn. Ở khắp bốn phía của núi Alpes (vùng giải trí thuộc loại mới). Sau đệ nhị thế chiến, môn thể thao này bành trướng khắp nơi. Những khu trượt tuyết và những dàn dây cáp cơ động, đưa những cabine từ dưới chân núi lên đến đỉnh cao, mọc loạn xạ như nấm trên khắp các đường dốc đẹp nhất của dãy núi Alpes. Kỹ thuật trên hai miếng ván trượt trên đường dốc đều đặn ít đem lại được những cảm giác mạnh. Và để có những cảm giác mạnh hơn, bằng những lần phóng lên, phóng xuống tối đa người ta bèn chế ra những đường dốc dợn sóng (le hot-dog ). Trượt trên một mảnh ván lớn, đó là môn ... surf, người Pháp gọi là kilometre lance' (KL) hay là monoski và môn này đã được phép tham dự tại đại hội thể thao quốc tế Albertville vào năm 1992 . Nguồn
gốc ngọn núi Alpes. Những
nhà khảo cứu địa chất, tìm được những vết
tích của
ngọn núi Alpes, về
đời sống những nền văn minh thời tiền sử, qua những đồ vật được xử dụng
hàng ngày. Người ta không nắm chắc về
những tập
tục, ví dụ như tế lễ
vào thời đại đó. Nhưng một "công
trình"
khá lạ lùng được tìm thấy ở đấy
là một khối đá khổng lồ, có đường
kính 6
thước, hình dạng như một cái
bàn. Trên mặt bằng của khối đá
này,
còn lại di tích của 82 vết chân
người đứng ... Có lẽ đây là di
tích
còn lại của những lần làm lễ tế
thần núi. Đó là sự suy luận của những
nhà
khảo cổ địa chất, nhưng thật
sự có đúng vậy không ? Bí
mật vẫn bao
trùm trên tảng đá này. Để
có thể
ngắm nhìn những vết chân lạ lùng
này,
khách phải có đủ can đảm đi lên,
đi xuống khoảng 7 giờ đồng hồ. Tảng đá này ở giữa
dẫy
núi với cao độ
2750 m . (Bích
Xuân (bên phải) cùng nhóm bạn
đồng hành) Dẫy núi Alpes tại Pháp đã chiếm gần 10 % diện tích đất đai của quốc gia Pháp. Nó còn trải dài và lấn qua các nước như Thụy Sĩ, Áo, và Ý tạo thành một dẫy tổng hợp với chiều dài khoảng 1300 cây số. Chỗ hẹp nhất 60 cây số, chỗ rộng nhất là 650 cây số,( tùy theo vùng). Đỉnh núi Alpes, cái "nóc" của Âu châu, người ta gọi là Mont Blanc với cao độ 4807 m. Kế đến là núi Mont Rose, ngọn núi thứ hai, với cao độ 4634 m, Núi Alpes, có một vành đai bao bọc. Vành đai này có tên Prealpes. Bích
Xuân
|