về lại trang chính
https://www.youtube.com/user/Nguoibenhepho/videos http://www.dailymotion.com/bichxuanparis VÙNG ĐẤT CỦA LÃNH CHÚA Bích Xuân
Năm
1977, Thị trưởng vùng Puy du Fou là ông
Philippe de
Villiers mua lại
vùng đất Vendée nằm bên cạnh Puy du Fou
này,
và tạo dựng lại với sự
giúp đỡõ của nhà nuớc, nhưng
không
làm gì hơn là việc sửa chữa
toà lâu
đài lại và mở thêm một viện bảo
tàng nhỏ.
Nhưng xa xôi và hẻo lánh quá
chẳng thấy ai đến coi, nên phải đóng cửa
lâu
đài và viện bảo tàng. Sau khi ra khỏi quốc lộ, con đường dẫn đến Puy du Fou hang cùng ngỏ hẻm nào cũng toàn là rừng cây, tìm mãi không thấy có cánh đồng khô cỏ cháy nào. Trể 3 tiếng đồng hồ vì kẹt xe, không dễ gì đi thông suốt trong ngày thứ bảy, trên con đường đến vùng đất của lãnh chúa này. Kẹt xe dài gần 2 cây số, xe nhích từ từ, có khi dừng hẳn lại, người ta nhảy ra khỏi xe thư giãn tay chân, hay đứng tán gẫu để khỏi sốt ruột khi chờ đợi. Trước khi nhận phòng để ngủ qua đêm, chúng tôi được thư giãn bằng một cuộc đi chơi thuyền, thời gian 1,30 giờ trên những con lạch nhỏ (5km). Mỗi thuyền chở được 10 khách, do các thanh niên chèo đò, đa số thanh niên này là sinh viên làm trong những tháng hè, người lái đò già nhất là 30 tuổi. Nhìn cậu nào cậu nấy ốm nhom như cây sậy, không ốm sao được với mỗi ngày 8 tiếng hì hục chống sào, người mồ hôi toát ướt đẫm áo, chống thuyền đưa khách đi dạo liên miên... Khi
thuyền ngang qua vùng nước đục thì tất cả đều
dừng lại
đó, các cậu lấy
chèo quậy cho nước bùn nổi lên rồi bật
lửa, tức
thì nước ở bên hông
lườn ghe bốc cháy. Khách ngồi bên
thuyền
này, nhìn sang thuyền bên kia,
thấy lửa bốc cháy dưới thuyền, cười hắc hắc, thật
là
thú vị, nhưng cũng
sợ cháy xuồng nên la hét o
ó. Nhưng lửa chỉ
phựt cháy lên được một phút
là tắt. Cậu sinh viên giải thích : nơi
này
lá rụng nhiều, dưới nước khi
lá nát rã tạo thành một
loại gaz ,
nên gặp lửa là « nước » bốc
cháy.
Đò
đưa khách về trên dòng nước xanh,
có
hàng liểu rũ hai bên ven hồ thật
là thơ mộng lãng mạn, trong một chiều dạo
mát
đường quê . Giữa
đất trời bao la này, hàng ngàn
khuôn mặt biểu diễn trước mắt khán giả
qua vở kịch lớn, trên một sân khấu lớn lộ
thiên rộng 230 000m², với 13
500 chỗ ngồi. Người xem chật ních, nhưng người ta
không nhớn lên nhớn
xuống khi xem. Sân khấu phía trước là
một hồ nước rộng, bên kia là
những ngôi nhà làm bối cảnh. Quanh mặt
hồ, có con đường đi, phiá bên
trái, một lâu đài lớn hoang
tàn. Trời còn sáng thấy cảnh
này chẳng có
gì đặc biệt, nhưng khi màn đêm
buông xuống, với 1500 ánh đèn chiếu
sáng, và tiếng kèn cổ truyền trổi
lên, hàng hàng, lớp lớp vũ
khúc khác
nhau tuyệt đẹp diễn ra với sự xuất hiện các dũng
sĩ cỡi ngựa, từ bên
kia hồ nước phóng tới với một tốc độ thật nhanh.
Nhìn sân khấu bây giờ
sao mà to lớn, đồ sộ… Ban đêm, tia sáng laser bám chung quanh 1 300 diễn viên, cộng thêm những loại ánh sáng khác nữa, sân khấu trong khu vườn lộ thiên rộng lớn, với những hình ảnh sống động, người xem có cảm giác như là chuyện thật, và thích thú qua những tia sáng bằng 300 ngọn pháo bông, giữa những cuộc đối thoại giữa các người hùng dưới những ngôi sao, bên cạnh những chàng kỵ mã gồm 50 con ngựa chạy với một tốc độ thật nhanh, làm người xem bị xâm chiếm bởi những cảm xúc rất mãnh liệt. Trong hai tiếng đồng hồ, khán giả như chia xẻ với các diễn viên những giây phút tuyệt vời, trong màn kịch thần tiên, huyền ảo, làm cho thời gian và không gian như ngừng lại. Trước khung cảnh này, khán giả không khỏi ngạc niên và ngỡ ngàng đến thích thú, đã đưa người xem lạc vào thế giới xa xưa làm sống lại tâm hồn người. Thị trưởng vùng Puy du Fou đã có được 3000 dân trong làng, và cũng là hội viên của Hội Puy du Fou, đã dựng lên vở kịch với tinh thần thiện nguyện, họ sẵn sàng hy sinh thời giờ, quên đi thú vui riêng để họp thành một đại gia đình kịch nghệ, gợi lại những bối cảnh lịch sử, với tất cả nhiệt huyết trong lòng. Trước một vở kịch lịch sử riêng vùng Puy du Fou mà khán giả có cảm tưởng như đó là một vỡ kịch lịch sử của một quốc gia, vì sự dàn dựng nghệ thuật này quá to lớn và nhiều tốn kém. Sau
màn trình diễn này, sáng
hôm sau
chúng tôi đi xem màn kịch ở một nơi
khác của những tên cướp biển Vikings (3 000 chỗ).
Sân khấu phải đi
quanh co xuyên qua cánh rừng mới đến được, đi
trong
này nếu không cỏ
bảng chỉ đường là lạc ngay. Sân khấu
thiên
nhiên này cũng lấy dòng sông
làm bối cảnh, phía sau là
tòa lâu
đài cũ với những căn nhà thô sơ
bên
khu rừng rậm. Những pha đốt phá nhà cửa bốc
cháy
ngút trời, hỗn loạn
với những tên cướp biển, trang phục thời trung cổ cỡi ngựa
như
bay
trong tiếng la hét. Đặc biệt màn kịch
này,
làm khán giả thích thú
là
từ dưới sông tự nhiên nổi lên chiếc
thuyền, hai người
đàn ông trong
thuyền nhảy lên bờ, đấu kiếm với những tên cướp
trong
khói lửa mịt mù,
không khác chi là cảnh thật. Tiếp đến là màn trình diễn trích đoạn chuyến phiêu lưu của « Những chàng ngự lâm pháo thủ » (Mousquetaires de Richelieu) thật tuyệt vời. Sân khấu này rộng lớn, làm theo kiểu thế kỷ 17. Dụng cụ trang hoàng cho sân khấu có 30,5 tấn. Sơ sơ tấm màn nhung của sân khấu 952m², 70m bề dài gần 14m chiều cao. 72 cánh cửa sổ trên sân khấu, 70 ngọn đèn màu với 35 diễn viên mà màn kịch chỉ có 40 phút. Ở đây 3 500 khán giả được coi những màn đấu gươm như thật, cũng như các màn vũ chuyên nghiệp của những con ngựa. Đây là một vở kịch tư nhân lớn nhất của Pháp (chi phí cho vỡ kịch này hết 10 triệu euro) trong này cấm chụp hình, quay vidéo. Người ta lại đi nhanh đến công trường của những người giác đấu thời La Mã, có chiều dài 115 thước trong một cảnh trí lớn, 6 500 chỗ. Với cảnh huy hoàng to lớn, những người giác đấu dựng thành vở kịch, khiến người xem như lạc vào thời xa xưa nào đó của thời La Mã. Với 80 giác đấu trong những cảnh chạy đua bằng xe ngựa, và 45 con ngựa được huấn luyện chuyên môn cho những cuộc chạy đua. 8 con sư tử đã làm sống lại những giây phút lịch sử to lớn này, đây là giây phút giải trí đối với những người cổ La Mã thời xưa ưa chuộng. Ban tổ chức cho khán giả biết, những giác đấu này xẩy ra trong thời gian Đại đế Dioclétien vào thế kỷ thứ 3, sau thiên Chúa giáng sinh. Trong những người giác đấu này, nguời ta phân biệt ra ngay, một giác đấu tên Damien từ chối không chịu giết người bị thua cuộc, nên Damien phải chiến đấu với cọp, beo để cứu mạng sống mình. Coi xong màn trình diễn của Damien đua xe ngựa làm cho người xem thích thú từng giây phút, người xem có cảm tưởng : đây như là cuộc phiêu lưu của những người dân ở vùng Puy Du Fou, từ ba thế hệ nay đã tạo dựng ra những vở kịch khổng lồ, dưới những màn trình diễn mà tất cả vai đóng đều miễn phí. Ngôi
làng này, đón tiếp những hội
viên có trong vai diễn
đến ở luôn tại đây trong bầu
không khí rất thoải mái. Các
hội viên
đóng kịch mỗi tuần hai lần, mỗi thứ sáu
và thứ bảy trong mùa hè. Họ họp
lại nhau để chuyền cho nhau sự say mê thích
thú, cũng như để tạo lên
cho người xem sự say mê như chính bản
thân họ. Bích Xuân, Paris
|