NHỮNG BỨC THƯ TÌNH CỦA NÃ PHÁ LUÂN
Bích Xuân, Paris

Thiên tài về quân sự, chỉ biết trên là trời, dưới đất, bản năng thích sự chiến thắng mạnh nhất, nhưng, một khi thiên tài bị thần ái tình xâm chiếm thì họ cũng yếu đuối, lãng mạn, khắc khỏai, thương nhớ giống như trăm ngàn người bình thường khác. Trong những thời đại cổ xưa, đời sống tình ái lưu truyền của các vị anh hùng, tất cả sự việc xẩy ra bắt nguồn từ người phụ nữ. Cuộc tình của hoàng đế Nã Phá Luân qua nhiều thế hệ, còn mãi đến hôm nay. Độc giả đã đọc hai bài “Hòang đế Nã Phá Luân” và “Tình sử của Nã Phá Luân” trên hai số báo Trẻ vừa qua, và để biết thêm cuộc sống luyến ái Nã Phá Luân qua cách suy tư, nỗi nhớ, sự dằn vặt, cảm giác nhớ thương như thế nào, mời các bạn đọc những diễn tiến sống động, trong những lá thư của hoàng đế nước Pháp viết gởi cho Joséphine, người vợ đầu tiên của ông, trong những lúc chinh chiến xa xôi…

7 giờ sáng.
Joséphine em, tràn ngập hồn anh khi vừa tỉnh giấc. Hình ảnh em và kỷ niệm của buổi chiều tối hôm qua còn làm xao động, ngây ngất các giác quan của anh. Joséphine dịu dàng của anh mà không một ai có thể sánh bằng. Làm sao mà em để lại trong tim anh kết quả lạ lùng như thế ! Anh không biết em có buồn, có lo lắng, hay có giận dỗi gì không? Nếu em buồn, hay giận dỗi thì điều này sẽ khiến anh đau nhói và không còn sự thanh thản của tâm hồn nữa. Khi buông mình xuống tận cùng trong nỗi nhớ tình yêu, anh cảm thấy như đang hút từ môi em, tim em một ngọn lửa, ngọn lửa đang từ từ thiêu đốt anh càng ngày càng gia tăng. Ồ, đêm nay, anh mới nhận thức ra rằng, hình ảnh em không phải là em mà em là cái gì thăng hoa hơn hình ảnh của em nhiều. Em rời anh giữa trưa, anh sẽ gặp lại em sau ba tiếng nữa. Trong lúc chờ đợi Joséphine dịu dàng, em hãy đón nhận ngàn nụ hôn của anh; nhưng mà thôi, anh không hôn đâu, bởi vì hôn em, em sẽ thiêu đốt hết huyết quản anh.

 Paris, ngày 28 octobre.
Joséphine, anh không hiểu được điều gì khiến em viết thư cho anh, em hãy nghĩ rằng, không có người nào ao ước có được tình yêu em bằng anh và, không có kẻ nào sẵn sàng hơn anh để làm bất cứ điều gì cho em vừa lòng. Lá thư trả lời này, nếu anh không bận, anh sẽ đích thân đem đến cho em.

Ngày 14 tháng ba, trên đường đi sang Ý.
Anh viết cho em tư vùng Châtillon và anh đã gởi cho em tờ ủy quyền để em lãnh những số tiền khác nhau mà người ta đã gởi cho anh. Mỗi giây phút trôi qua, càng làm anh xa em. Em yêu, mỗi giây phút trôi qua, anh cảm thấy yếu dần trong sự chịu đựng nỗi xa em. Em là một chủ đề vĩnh cửu của tư tưởng anh. Trong tưởng tượng, anh tìm hiểu em đang làm gì ? Điều này làm anh mệt quá ! Tim anh bỗng đau buốt và nỗi đau sẽ gia tăng khi biết em buồn, nhưng, nếu em vui, đùa giỡi với bạn bè, anh sẽ trách em đã sớm quên sự chia ly đau đớn từ ba ngày nay. Nếu thế, thì em quá hời hợt, và anh sẽ nghĩ ngay rằng, em không còn vương vấn một tình cảm sâu đậm nào cả. Này, nói cho em biết, anh sẽ không dễ với anh đâu? Nghĩa là em vui, hay buồn anh cũng không chịu được chỉ vì anh không ở gần được em. Em yêu ! Nếu em bệnh, hay buồn mà anh không đóan được nguyên do, thì anh sẽ ân hận về tốc độ của sự xa cách của chúng ta do hoàn cảnh gây ra. Nếu người ta hỏi: anh có ngủ say không ? Trước khi trả lời, anh cần nhận thư của em cho biết em bình an thì lúc đó anh mới trả lời câu hỏi trên được.

Anh mong rằng thần hộ mạng của anh, người đã bảo vệ anh tránh khỏi biết bao nhiêu hiểm nguy lớn lao trong suốt thời gian chinh chiến qua, sẽ bảo vệ em, đùm bọc em. Còn riêng anh, anh giao phó anh hoàn toàn cho em mà không cần một sự bảo vệ nào cả. Này em ! Đừng vui, nên bâng khuâng một tí, và nhất là em đừng bao giờ để nỗi buồn nào xâm chiếm tâm hồn cũng như đừng để bệnh họan nào xâm nhập vào thân thể xinh đẹp của em. Ông Ossian tốt của chúng ta đã đề cập đến vấn đề này như em đã biết. Nhớ viết thư thăm anh em yêu, và nhớ viết cho thật dài nhé. Hãy đón nhận nơi anh một ngàn lẻ một nụ hôn, những nụ hôn tình trìu mến, ngọt ngào nhất.


Nice ngày 30 tháng ba
Không có ngày nào mà anh không yêu em. Không có đêm nào mà anh không quên ôm hình bóng em trong vòng tay anh. Mỗi khi cầm tách trà là anh lại nguyền rủa cái tham vọng của sự vinh quang đã làm anh xa em, linh hồn của đời anh. Ở giữa bao nhiêu công việc, đứng đầu những đoàn quân, đi thăm viếng các trại lính, nhưng hình ảnh Joséphine duy nhất vẫn nằm thường trực trong lòng chiếm hết tinh thần, thu hút hết tư tưởng anh. Khi anh xa em quá gấp rút, anh muốn trở về thật nhanh như tốc độ của dòng nước lũ sông Rhône là để gặp lại em. Nửa đêm, anh dậy làm việc là để sớm về gặp em. Trong khi đó, em lại xưng hô trong lá thư viết ngày 23 đến ngày 26, “ông” và “tôi”, nghe sao xa cách quá ! Em mới là “bà” chứ sao gọi anh là “ông”.
Chao ôi ! Sao em tệ quá vậy, làm sao mà em có thể viết như vậy được. Lá thư của em lãnh đạm, tẻ nhạt làm sao ! Lá thư em gồm hai đọan: đọan đầu viết ngày 23, đọan hai viết ngày 26, thế thì giữa ngày 23 và 26 em làm gì mà không tiếp tục viết thư cho chồng em ! Tiếng “ông” mà em gọi anh trong thư, và bốn ngày mà em không viết gì cho anh đã làm anh ân hận trước đó đã quá yêu em. Bất hạnh thay cho người gây ra nguồn gốc của chuyện này. Địa ngục, cũng như rắn độc cũng chưa tạo nên những cực hình với anh như vậy. Lý do gì mà em xưng hô với anh bằng “ông” xưng “tôi” hòai vậy ? Với tình trạng như thế này, anh không biết anh sẽ ra sao trong mười lăm ngày sắp tới đây ? Hồn anh nặng trĩu với trái tim nô lệ. Mỗi lần nghĩ tới làm anh… sợ, bởi em đã bớt yêu anh và một ngày nào đó, em sẽ không còn yêu anh nữa. Anh sẽ biết đón nhận điều bất hạnh này… vĩnh biệt.


Joséphine, vợ yêu qúi của anh, vừa là cơn bão, vừa là nguồn hạnh phúc, vừa là tia hy vọng, nói tóm lại là hồn của đời anh, là người anh yêu, là người anh sợ, là người đã gợi nơi anh, biết bao tình cảm trìu mến, là người đã đem anh về với thiên nhiên và là người đã đem đến cho anh những cơn cuồng bão như núi lửa, như sấm sét. Anh không đòi hỏi nơi em tình yêu vĩnh cữu cũng như sự thủy chung, nhưng anh cần em nói lên sự thật, với lòng thành thật. Ngày mà em xác nhận không còn yêu anh như trước nữa, thì ngày đó sẽ là ngày cuối cùng của đời anh. Trường hợp yêu mà không được yêu lại, thì anh sẽ cắn nát tim anh bằng chính răng mình, vì anh thấy tim anh quá tồi tệ, nhu nhược.

Joséphine! Jojéphine ơi ! Em nhớ lại đi, những điều anh đã nói với em: trời đất đã hun đúc cho anh một tâm hồn cứng cỏi quyết liệt, và tạo cho em một nhan sắc nhẹ nhàng dễ thương để yêu và được yêu. Em còn yêu anh không ? Hồn anh đang căng thẳng với quá nhiều suy nghĩ. Tim anh đã bị em chiếm ngự hòan toàn, anh đang buồn chán vì không được gọi tên em. Anh vẫn chờ thư em. Nếu em không còn yêu anh nữa, vĩnh biệt em!


Tái bút:
 Năm nay, người ta không nhận diện được chiến tranh nữa. Anh đã ra lệnh phân phát lương thực: thịt, bánh mì, và cỏ khô. Đòan quân kỵ mã của anh sắp sửa lên đường. Binh lính đều đặt niềm tin nơi anh. Chỉ có em làm cho anh phiền muộn. Em là niềm vui và cũng là nỗi khổ của anh. Cho anh hôn hai đứa con em mà em không bao giờ đề cập đến trong thơ.

Albenga ngày 8 tháng tư. ( thời gian này Nã Phá Luân đã gặp Waleska)
Anh vừa nhận được thư em, báo tin cho biết em đã hoãn lại chuyến đi về đồng quê. Sau đó, em lên giọng ghen tuông với anh. Trong khi đó, ở đây, anh mệt mỏi vì quá nhiều công việc. A…người yêu ơi, thật sự anh có đều sai trái. Lúc này đồng quê đẹp trong mùa xuân và người tình 19 tuổi đang có mặt tại đây. Đây là cách mất thêm một tí thời giờ để viết thăm người ở cách xa em 300 dặm. Người này sống vui hưởng, và chỉ hiện hữu với những kỷ niệm của em. Người này đang đọc những bức thư của em một cách ngấu nghiến, như đang ăn những món ăn ưa chuộng sau sáu giờ đi săn bắn trở về. Anh vẫn không hài lòng, thư vừa rồi cũng giá lạnh như tình em, anh không thấy trong thư này ngọn lửa bừng sáng trong mắt em mà anh đã thấy trước đây. Nhưng anh cũng kỳ cục làm sao ấy ! Anh nhận thấy những thư trước của em quá “đàn áp” hồn anh. Những lá thư đó như tạo lên một cuộc cách mạng, tấn công sự thư thái của anh, biến cảm giác anh thành nô lệ. Anh muốn có những lá thư lãnh đạm hơn nữa để tạo cho anh cái giá lạnh của sự chết chóc. Sự e ngại không được em yêu với ý nghĩ em không thủy chung, với ý nghĩ em...

Anh sẽ rèn những nỗi khổ này và những cái đó sao anh thấy nó trở thành sự thật quá nhiều. Có cần phải tạo thêm cho mình điều đó nữa không ! Em đã gợi nơi anh một tình yêu không bờ bến dành cho em, thì em cũng phải chia sẻ lại một tình yêu tương tự với anh chứ !

 
Thứ sáu, 8 giờ sáng năm 1813.
Anh viết thư để thăm em, sức khỏe ra sao ? Con gái em đã cho anh biết, hôm qua em bệnh. Anh rất giận em về những món nợ. Anh không muốn em mang nợ nữa. Ngược lại, anh muốn mỗi năm, em phải để dành một triệu để làm của hồi môn cho mấy cháu gái của em khi tụi nó đi lấy chồng. Lúc nào anh cũng quí em, em đừng lo nghĩ vấn đề này. Khi nào em khỏe, báo cho anh biết. Người ta nói rằng, bây giờ em béo phì ra như mấy bà nông dân nuôi bò sữa trong trại vùng Normandie.
                                                    Nã Phá Luân.

*