TRONG CĂN NHÀ HAI GIANBích Xuân,
Ngày chị ra
về để lại nơi đây, trong ngôi nhà nhỏ
đầy kỷ niệm lý thú. Qua những lần
chuyện trò, chị đã biểu lộ một chiều
sâu về tính nhân bản, khía cạnh một đức tin
dũng mãnh và nhiều kinh nghiệm sống. Biết
chịu đựng những nỗi đau vô thường
của cuộc đời và biết bao dung. Có phải
niềm vui cuộc đời kẻ khác toả sáng qua nên
người đó trở nên tốt hơn, mạnh hơn
? Nghĩ tới đây lòng em bỗng nhiên xôn xao phức
tạp làm sao ấy! Thôi thì bây giờ em cứ tưởng
tượng : một hình ảnh khoan thai dịu dàng nào
đó, để nghe lòng miên man nhẹ nhàng, không xao
xuyến trong tâm hồn. Trong em nhiều tình cảm và
tưởng tượng quá chị nhỉ ? Tuy có mấy
ngày chị em mình gặp nhau, mà cảm thấy rất
hợp nhau về cách xử thế ở đời,
về cách sống cả cách ăn mặc nhất là màu
sắc, cũng như chọn những mẫu áo thời
trang … Mặt trời cuối tháng
ngang qua cửa. Tháng ba mà còn có những ngày nắng chói chan,
mọi người đều hớn hở. Riêng em thì
không, em chỉ thích trời u ám, mù mờ vì nó thích hợp
với tâm hồn em hơn. Em kỳ cục quá chị
nhỉ ? Chẳng có ai thích trời âm u, chỉ có mình em
ngược đời thôi ! Ánh nắng xa xôi trong gió, dưới
trời xanh tươi mát, em cảm thấy nơi đây
bình yên quá chị ạ! Nhìn cuốn kinh nhỏ Đại
Bi Tâm Đà La Ni, do Phật Học Viện Quốc Tế
Xuất Bản, và cuốn sách Về Sự Tái Sinh của
Đoàn Văn Thông mà chị đã tặng em. Lòng em rộn
ràng khi nghĩ về những lời chị: "Hãy sống với hiện
tại có thật, thì tất cả những giây phút đó
là duy nhất không có gì so sánh được. Tất cả
vũ trụ trong cuộc đời đến đi theo
chu kỳ (vòng tròn) giữa điểm A và B. Điểm nào
bắt đầu và điểm nào chấm dứt là do mình
định hướng, và trong cái ý thức của nội
tâm trong đó có cái bản ngã của mình và (nên dẹp
bớt bản ngã của mình). Bản ngã của mình tạo
ra do sự tiếp xúc nào đó với đời. Bản
ngã thiên nhiên là bẩm tính ngay khi sinh ra đời, như
một sự thừa hưởng duy truyền, nó là
trạng thái tranh chấp giữa hai thái cực, vui buồn
tiếp nối bản ngã. Sống không nên hối tiếc
về quá khứ, cho ta cảm thấy mất mát cái gì, mà
cũng đừng lo âu tương lai. Khi nghĩ như
thế sẽ làm cho ta nổi bấp bênh. Hạnh phúc hay là
bất hạnh, tình yêu hay là hận thù ? v.v. và v.v. Giữa
quá khứ và tương lai, làm mình đã quên sống cho giây
phút hiện tại đã có được, sẽ dễ
gây cho ta sự tuột dốc tinh thần … Chị ạ, em bắt
đầu suy nghĩ những điều chị nói, và em
ngu ngơ hiểu ra sự hiện hữu của hư
không. Hư không là gì ? Hư không phải chăng đó
như là một hiện thực trong hiện tại (ít khi
thường trực) bởi vì sống như phần
nổi của tảng băng trên đại dương,
ai cũng có thể nhìn thấy được, thì chết
là phần chìm của tảng băng dưới lòng
biển sâu chẳng ai nhìn thấy. Bởi phần chìm quá
rộng lớn so với sự biết và sự thấy,
nên đã gây cho người ta nỗi lo sợ. Sáng nay em dậy sớm
nhưng vẫn nằm nướng, mơ màng lãng mạn,
theo đúng trật tự lãng mạn như chị nói. Lãng
mạn nó muôn màu sắc chị nhỉ ? Nó như là chất
men kích thích hoạt động trong sự sáng tạo
của em, và không có tình yêu nào chân thật hơn nỗi
đam mê. Bởi vậy mà em có rất nhiều tình nhân,
trong sự tưởng tượng tò mò để em ghi
lại. Khi tình cờ một tình yêu nào đó xuất
hiện, thì mẫu truyện tiểu thuyết lãng mạn
của em cũng vừa kết thúc. Chị
thương mến, Một buổi tối mùa thu
năm xưa, tình cờ em gặp một ông thầy tử
vi. Ông nói nhiều về cung, mạng của em, lúc đó em
không muốn nghe, cho dù ông nói quá đúng về quá khứ
của mình. Bây giờ thì em lại cố nhớ. Dự
tính của em là nhận lời làm vợ của một
doanh thương. Ông ta yêu em như nô lệ, thế mà ông
tử vi bảo đó là một con qủi, đem quỉ
về nhà làm sao sống nỗi. Ừ mà lạ thật ! Nói
yêu em, mà hắn cứ cập kè với con nhỏ bạn,
và còn định "chim" con nhỏ bạn của em
nữa chớ. Hắn tình nguyện giúp đỡ chuyện
này đến chuyện kia. Em giận hờn, hắn nói
chỉ giúp đỡ vì lòng thương hại, vì ngoài
hắn ra, cô ta chẳng còn ai để nhờ vả. Nghe
nói em muốn thoi cho nó một cái cho đỡ tức.
Nhưng khi nhìn nét mặt nghệ sĩ của nó, em xìu
như cái bong bóng. Thấy em làm thinh, nó tiếp tục nói
chuyện bằng mắt với nhỏ bạn em nữa
chứ ! Làm thinh là để lấy trớn gài số de
đó chàng ạ! Tức mình vì thoi nó không được nên
em đã cho hắn de, đến trăm tám cây số
giờ . Chìa tấm hình người
đàn ông thứ nhì, em nói đây sẽ là cuộc hôn nhân
rất hạnh phúc trong tình yêu của tôi. Ông nhếch môi,
cười nửa miệng : Đừng
có dại dột mà châm ngòi thuốc nổ, cưới
hỏi làm gì? Mặc kệ. Coi tử vi chơi vậy
thôi, chớ đời nào em tin. Vì nhắm mắt là em
thấy hắn và em vẫn nghĩ rằng hắn với
em chỉ là một. Giận hờn là nó thoa vào lưng em
như vỗ em bé, lúc đó mắt em miên man nhìn màu đen ra
màu hồng, nói năng lộn xộn lung tung, cắn móng tay
bức rứt. Thế là hết giận. Thế là hai
đứa ký giấy tổ chức đám cưới.
Cưới nhau được 4 tháng thì chia tay…cũng
chỉ vì một chữ ký, làm mất toi thời gian 5
năm yêu nhau. Thế rồi trong một
chiều xẩm xẩm. Trong mùa Báo Hiếu em gặp
một cô gái ngoan đạo, có thân hình đặc biệt,
nét mặt gồ ghề, giọng nói the thé như
điện xẹt, đôi mắt đăm đăm
nhưng rất tinh ranh, em có ấn tượng như
người vượn dị tật. Thấy cô ta
nhớn nhác như con gà xù lông đến tội nghiệp,
em động lòng trắc ẩn, đưa cô về cho
ăn ở. Thật là bất ngờ, tình cờ gặp
laiï ông tử vi năm xưa, chìa tấm hình cô gái đang
thành tâm qùi dâng hương lạy Phật. Ông tử vi
ngước nhìn em đăm đăm nói : Qủi nó sắp hại cô…Đừng sợ cứ
giữ bình tĩnh, đó là sức mạnh để
trị qủi. Nghe xong hai chân em như không vững. Sao
em gặp toàn loài qủi, mà trong đời không có thực !
Có thể nào vậy sao, và em như bông hoa trong gió bấc,
càng dầm mưa sương càng dai. Em chống trả. Em còn bù
đầu với biết bao chuyện, con nhỏ bạn
năm xưa mà thằng bồ em định "chim"
nó. Một hôm nó lù lù tìm đến, trong căn nhà hai gian
của em tỉ tê tâm sự nỗi buồn không tên. Nó
đang yêu tha thiết một vị...linh mục. Trời
đất ! Hết người yêu sao lại đi yêu
một vị linh mục ? Lại một vấn đề
nan giải, vì nó đã khuấy động cái ao tu hành
bằng sự yêu đương, càng ngày nó càng úa héo,
tự nó giết chết tình cảm của nó. Em biết nó
chẳng còn ai ngoài em, nên em cần phải tỉnh trí
để giúp nó : Vị linh
mục không thể nào quên những tiếng nức nở
của nó, như tiếng gió mùa thu đang trút xuống.
Thượng Đế đã thương nó, cho nó về
ẩn trú trong trái tim đầy tình thương của
vị linh mục, nên sau khi trả lại chiếc áo thiêng
liêng cho dòng tu cứu thế, trả lại trái tim yêu
dấu đã một thời thanh thản bình yên, sau cánh
cửa khép của thánh đường. Nghe nói vị linh
mục ứa nước mắt, khi để chọn
cuộc sống bình thường ngoài đời.
Người tu hành mà cũng có nước mắt khi yêu
chị nhỉ ? Chẳng ai có thể quyết định
được số phận bằng chính mình. Nhà tu hành
họ cũng có trái tim yêu dấu cuồng nhiệt, họ
phải làm với những gì họ ước muốn
phải không chị? Ở đời thường khi
cũng gặp những mối tình lâm ly như thế. Bây
giờ thì họ đã có hai con, sống rất êm
đềm hạnh phúc bên nhau . Em ngồi
trong căn nhà bé tí hai gian này, nhưng vẫn đầy
đủ tiện nghi, nên biết đuợc tin tức
khắp mọi nơi, chỉ cần bấm con chuột
một cái vào cái máy computer là biết hết chuyện qua
mạng lưới Internet. Những gì trong phim ảnh
chiếu hàng ngày, nay đã trở thành cụ thể. Sau
đợt khủng bố nước Mỹ đã mất
đi hy vọng về một cuộc sống êm
đềm thủa trước. Hơi hướm mùi khét
cháy, chết ngạt bởi khói từ đống lửa,
giữa bốn bề tơi tả gió. Những gì hiện hữu
đã thành vô minh, tuần tự xoay vần chuyển hoá
của kiếp người. Những gì vắng mặt
đang tồn tại hiển hiện. Nào ai biết sự
sống này sẽ kéo dài bao lâu ? Nào ai biết cái chết rình
rập ở nơi nào giáng xuống ? Chỉ có chút bình yên
là đất trời sẽ khác. Chập chờn những
hình ảnh trước mắt, em đem sách ra đọc,
nhưng cứ vương vấn nỗi buồn. Tim em dâng
lên nỗi ngậm ngùi...em thì thầm khấn nguyện.
Cầu mong cho loài người trên thế gian
được bình yên vô sự. Chị thương mến
ơi ! Bây giờ em kể chị nghe
lão hàng xóm. Cái lão có bộ mặt xù xì nhăn nheo như tàu
lá héo ở cạnh nhà em. Hôm hai chị em đi chợ,
gặp lão đi đâu ngược đường về,
lão chào hai chị em mình đó, chị còn nhớ không ?
Hễ mở miệng ra là lão rủa trời gần
trời xa, với sự tiều tụy trầm luân xiêu
vẹo của lão. Lão ở đây trên hai chục
năm rồi, ngày em dọn đến nơi đây lão còn
tĩnh táo lắm, mấy năm sau này lão trở nên khó tánh,
uống rượu đâm ra khinh khỉnh khó ưa.
Nhiều hôm lão ngồi ngoài hành lang, cứ giương
cặp mắt khô khốc xếch lên, khóc than vật vã. Tóc
lão bù xù, mắt lão câm lặng đau đớn như
bị một tình cảm nào đó, dồn nén quá nhiều
uất hận, đau khổ cùng cực. (Em không dám nhìn
thẳng vào đôi mắt mệt mõi đó.) Lão ngồi im
lặng, nhìn trong vô tận hoàng hôn nhợt nhạt, không âm
sắc lẩm bẩm…Mắt lão buồn và lạnh như
khối đá. Ôi tình yêu phù phiếm, đam mê
hay lạnh lùng cũng trong sự gian dối mà thôi !
Chiều tà bên con còn sót lại, chỉ có trời mới
hiểu lòng lão bây giờ. Ai bảo phản bội vợ,
kiêu hãnh chạy theo cô gái trẻ trung xinh xẻo (một
niềm kiêu hãnh dại dột ngây ngô !) để bây giờ
ngồi gò bó gối day dứt bất động, nghĩ
già nghĩ non …về sự yêu ghét nằm trong một
qủy đạo không thể thay đổi . Em nằm im giương
cặp mắt thao láo nhìn lão : người lão như gốc
cây khô, mặt đỏ như con tôm luộc đi
đến bên em. Em khiếp vía khi lão cúi xuống áp tai vô
ngực em để biết tim em còn đập không ? Lão
nói nhân danh uỷ ban nhân dân thành phố lão đến
chăm sóc em. Lão đưa tay trên trán vuốt vuốt
mặt em vừa nhe răng cười. Em rủa lão là con dê dịch, cút đi ! Lão rên
rĩ : Dữ vậy !
Rồi lão để tay lên ngực em, em nghe buốt
lạnh chạy dọc lên tận óc. Em nghe lão nói : Tim còn đập nhưng yếu,
rồi lão xoè bàn tay xoa xoa trên bụng em. Em muốn
đạp cho lão văng ra cửa, nhưng tay chân không
cử động được. Tức quá, em hét : dê, de… lão trả lời là lão
hiểu nhưng sao nhóc nhiều mặc cảm quá vậy,
để lão trị hết bệnh cho, mặt còn tái
bệt kìa nhóc ơi !… Ngôn
từ vừa trơn
tuột qua môi lão, lão cúi sát miệng
chuyền hơi vào
mũi em. Úi trời ! Cái mùi của rượu ngột
ngạt bay mù, em muốn bò dậy, bung ra ngoài trời,
khi
thấy lão he hé nụ cười. Rồi lão chui vào
mền
nằm xuống bên cạnh, ôm ngang người em. Lúc
này, em
đang nghiến răng răng rắc…cái cảm giác sợ
già dê sờ mó mà sởn da gà. Em
càng cáu lão càng ôm. Lão
phì phò vào
tai em, nói rằng cho lão tỵ
nạn một tí cho đời ấm áp. Em cuống quít
run như cầy sấy. Thôi tạm biết chị nhé,
hẹn chị tháng giêng với lá thư sau, của buổi
sáng hừng xuân Paris, em sẽ nói về câu chuyện tập
hát bên cây đàn guitar. Rực rỡ dưới ánh nắng
chiều đỏ thẩm. Đêm với mặt trăng
li ti những ngôi sao lấp lánh. Tất cả những
người bạn hiền lành đến đây,
để chia sớt những buồn vui, những khát khao.
Cùng nhau nghiêng đầu say sưa, thể hiện giọng
ca ngọt ngào cùng ngân lên khúc ca hạnh phúc vang xa, không bao
giờ đổi nốt. Trong ánh mắt nồng nàn
của các cô gái trẻ trung, hớn hở trong căn nhà
nhỏ xíu hai gian, chỉ có cơm đậu tương
vừng mà thôi. Mọi người đều cảm
thấy gần gũi nhau, em tìm thấy hạnh phúc và bình
yên. Niềm hạnh phúc đơn sơ mà thiêng liêng, còn
để lại quanh mình bên mùa đông. Bích Xuân, Paris
|